avatar founder
Về bản thân PPL chỉ là người bình thường có học hành, gia đình, bạn bè, công việc, có đam mê và có nhiều mong muốn. Khi có ý định dọn nhà ra riêng (website riêng) là do không muốn phụ thuộc vào nhà cung cấp dịch vụ blog nào khác và đồng thời thể hiện cái tôi lớn của mình nhiều hơn. Bạn có thể tìm thấy Phùng Phước Linh ở bất cứ công cụ tìm kiếm nào như Google, Bing hay Yahoo. Nhưng với www.linhnotes.com hay www.phungphuoclinh.com thì sẽ có nhiều góc nhìn về PPL hơn.
March 20, 2010 / 

Chuyến đi để bắt đầu kế hoạch cá nhân.

Theo kế họach bản thân cho năm 2010 sẽ phải tự thực hiện một số chuyến đi tìm hiểu xứ người. Và điểm đến đầu tiên trong năm là Quảng Châu cùng với Thâm Quyến nơi gần như là nguồn cung cấp hàng hóa cho nhiều nơi trên TG, Việt Nam cũng không loại trừ trong danh sách này.

Chuyến đi này không liên quan gì đến Công ty, không liên quan đến thưởng ngoạn thắng cảnh nên cũng không đi tour. Trước khi thực hiện chuyến đi cũng đã tìm hiểu vài thông tin về 2 nơi này, một kết luận nhanh: đây là thiên đường hàng giả, hàng sỉ, ngôn ngữ sử dụng toàn là tiếng Quảng, hàng hóa hiện tại ở Việt Nam hầu như nhập từ 2 nơi này.

Một ngày ở 3 nước.

Sáng sớm đáp chuyến bay từ HCMC đến HongKong và nhập cảnh chỉ tầm 10:00 sáng vào khu Tsim Sha Tsui để dùng bữa. 12:30 làm thủ tục xuất cảnh HongKong và đợi đến 13:10 để đi tàu tốc hành sang Quảng Châu (dừng 1 trạm tại Dongguan – thành phố công nghiệp của tỉnh Quảng Đông). Chỉ cần 90 phút là đã đến Quảng Châu bằng tàu express với không gian sạch và thỏai mái trên các khoan tàu, chừng 50% khách trên tàu là người nước ngoài: Trung Đông, Ấn Độ, Đông Âu,…Họ đến đây để tìm nguồn hàng, để tìm bạn hàng.

Người ở Việt Nam chúng ta thường biết đến Quảng Châu cung cấp hàng cho các khu phố cổ ở Hà Nội, Sài Gòn Square là nơi có rất rất nhiều hàng “nhái”, chính xác là như thế từ quần áo, giày dép, túi xách….Đến khu này thì đúng đem lại cảm giác ngạc nhiên cho mình, chỉ 1 tỉnh Quảng Đông thôi mà dân đông, hạ tầng tốt mọi thứ cũng có tổ chức hơn HCMC hay HN.

Con đường mua sắm rất lớn như kiểu Orchard Road ở Singapore với dày đặc các tòa nhà bán, mỗi tòa nhà sẽ bán hàng theo từng mặt hàng, chỉ đơn cử đồ túi xách cũng đã vài tòa, còn quần áo cũng như thế. Tại Quảng Châu có cả một “căn cứ” của người Việt sang đây đánh hàng về với đầy đủ dịch vụ: hotel, thông dịch, chuyển hàng, chuyển tiền….

Thâm Quyến – nhà máy linh kiện.

Quảng Châu không phải là đích đến chính trong kỳ này, nơi đến kế tiếp là Thâm Quyến (cũng là 1 thành phố của tỉnh Quảng Đông) nơi chuyên về hàng điện và điện tử. Đây là nơi sản xuất linh kiện cho các thiết bị điện tử trên TG, đơn cử là các máy Ipod đều sản xuất tại đây. Sau 1 đêm ở Quảng Châu thì hành trình tiếp tục với 90 phút đi xe đến Thâm Quyến ngang qua Chu Hải (cũng là 1 thành phố của Quảng Đông nằm sát Macau.). Thâm Quyến là thành phố mở đầu tiên của TQ cho việc hội nhập nên hạ tầng ở đây rất tốt, các bảng hướng dẫn đều có phần tiếng Anh nhưng người nói tiếng Anh cũng chưa nhiều.

Thâm Quyến có nhiều địa điểm du lịch nổi tiếng như cửa sổ TG (Window of The World http://en.wikipedia.org/wiki/Window_of_the_World ) với các mô hình thu nhỏ của nhiều nơi trên TG, khu Trung Hoa Cẩm Tú (Làng văn hóa dân tộc và phong tục của TQ.). Nhưng đây không là chuyến đi du lịch nên dù biết 2 nơi này hay cũng không đến mà mình mon men đến những con đường to với nhiều tòa nhà bán hàng điện và điện tử.

Chỉ đơn cử như mặt hàng điện thọai di động và các linh kiện cho nó cũng đã vài tòa nhà bán từ điện thọai, bao da, màn hình thay thế, kinh kiện….Còn về hàng cho máy tính thì khỏi phải nói nó nhiều đến mức nào nhưng một điều đáng quan tâm là các linh kiện của các hãng khác có thì tương đương vẫn có hàng TQ.

Thú vị nhất là số người mua sắm quá đông cứ như 1 sân vận động tan trận đấu, còn đường to và dài nhưng quá đông người, sức mua cũng khủng khiếp. Giá cả của hàng hóa thì cỡ nào cũng có, chất lượng cũng thế cỡ nào cũng có. Dân Việt Nam đấn Thâm Quyến không nhiều như Quảng Châu, trong khi dân Ấn, Trung Đông thì đến đây nhiều để nhập hàng điện & điện tử, còn dân nhà ta thì chủ yếu hàng tiêu dùng như quần áo, giày dép thì qua Quảng Châu là đúng rồi.

Sau 1 đêm ở Thâm Quyến ngày hôm sau vẫn loanh quanh tìm hiểu các mặt hàng thế mạnh ở đây. Chuẩn bị vượt biên qua lại HongKong, trước khi làm các thủ tục xuất nhập cảnh thì có 1 khu chợ rất rất lớn chuyên bán quáo quần và túi xách. Vài tiếng ở đây để tìm hiểu xem sao, quả thật như Sài Gòn Square chỉ là cái lỗ mũi so với khi này, từ qui mô đến bài trái rất đẹp, các gian hàng đều trưng bày và ngăn kệ kính sang trọng.

Dù bán hàng nhái nhiều nhưng các hoạt động không công khai mà thông qua catalog của các hàng hiệu mới nhất. Cần hiệu gì thì cứ nói Louis Vuitton, Gucci, Hermes, Burberry … cứ xem catalog là vài phút sẽ có hàng đem ra, hàng hóa cũng nhiều cấp độ giả với giá tiền cũng tương ứng khác nhay từ đường kim mối chỉ, dây khóa kéo, xi mạ,….giá cả cũng khác nhau và cũng trả giả mỏi tay (không phải mỏi miệng vì không biết tiếng Quảng). Nếu 1 túi LV mà hàng giả đẹp thì cũng tầm 300-400 tệ khoảng 1-1,2tr tiền nhà mình. Tức nhiên mức độ tự tin của người mang nó cũng sẽ khác với mang đồ thật.

Vượt biên giới trong 1 phút.

Không mua gì là mục tiêu ban đầu, chủ yếu là xem và đánh giá tình hình ra sao. Làm thủ tục xuất cảnh TQ và băng qua 1 con sông là đến HK, nói thế chứ chỉ 1 phút thôi. Mặc dù sát nhau như thế nhưng không phải người từ Đại Lục muốn sang HK là dễ dàng, cũng phải có Visa. Dòng sông này thì không ai tắm vì nếu không muốn bị “xử” là vượt biên.

Dù chỉ cách vài bước nhưng qua đến HongKong thì mọi thứ đã khác hẳn từ mức sống, phương tiện, tiêu dùng….. Đến HongKong thì ai cũng biết là trung tâm tài chính, giái trí và xa hoa bậc nhất của Châu Á với nhiều khu ăn chơi thượng lưu, các cửa hàng bán hàng hiệu thì rất nhiều. Ghé vào các cửa hiệu của LV, Gucci, Hermes, Carier,… ở khách sạn The Peninsula và khu Harbour City luôn luôn đông người đến xem và mua dù giá thì rất là cao.

Lần này đến HongKong nhất quyết vào The Peninsula để “tè” một phát vì mình không có khả năng ngủ ở hotel quá đắt tiền này. Đây là hotel đầu tiên đặt mua 14 chiếc Roll-Royce http://vietbao.vn/O-to-xe-may/Mua-xe-Rolls-Royce-theo-lo/10988757/350/ cũng như có sân đáp trực thăng đưa đón khách nếu có nhu cầu, giá phòng ở đây thấp nhất là US$500. Nơi đây là nơi thường lui tới của các minh tinh và các nhân vật có tiền nhất trên TG nếu đến HK.

Nơi cần đến của The Peninsula với mình cũng phải loay hoay mới tìm ra được, Hàng toàn của hiệu Kohler chứ không như bên Shangri-La hay InterContinental dùng Aerican Standard. “Xử lý” xong thì có người đứng mở vòi nước và cầm khăn chờ cho lau tay. Cũng oai phết, không biết nếu ở nghỉ tại đây sẽ phê cỡ nào.

Mùa này ở TQ và HK vẫn còn lạnh tầm 15-17 độ nên trời vẫn có sương mù. Tối đến đi ăn ngỗng quay đúng là tuyệt, tự hỏi sao ở VN mình không làm món này nhỉ. Mà ở HK muốn ăn món này cũng phải vào nhà hàng lớn mới có. Cũng nghĩ ngay là nếu về VN mình mở 1 tiệm bán ngỗng quay chắc cũng có tiền sống qua ngày.

Chuyến đi 4 ngày cũng kết thúc với nhiều suy nghĩ thêm nữa so với trước chuyến đi. Câu nói “đi một ngày đàng học một sàng khôn” quả không sai. Mình phải đi thì mới cảm nhận, mới biết được những gì mình muốn mình thích.

Nhiều ý tưởng, kế họach của cá nhân bắt đầu hình thành sau chuyến đi? Mình phải làm gì kế tiếp đây, kinh doanh, nhập hàng, sản xuất…..còn những rủi ro gì không? Thị trường ra sao Nhiều nhiều quá.

Theo như kế hoạch bản thân đề ra trong năm nay sẽ còn vài nơi mình muốn đến để tìm hiểu trước khi đưa ra những quyết định cho thời gian tới.

PPL.

POSTS YOU'D MIGHT LIKE

Mình cộng thêm 1 nữa nhé !

You raise me up

Sinh nhật vợ.

Con trai “đi kiếm tiền“

Viết cho con trai

Happy 7th birthday yasaka & happy 45th birthday singapore

POST A COMMENT